Đã từng có một Thiên Bình cô đơn như thế

Đối với Thiên Bình, cười là một việc rất dễ dàng. Chỉ cần hé miệng hở đủ 19 cái răng, mắt híp lại 1 chút, vậy có nghĩa là, Thiên Bình đang cười.

Thiên Bình thích ngồi một mình bên nhánh sông nhỏ, đặc biệt là vào mùa đông. Cứ ngồi như thế, nghe gió tấp vào môi, vào mắt, chẳng nghĩ gì, cũng chẳng thiết nghĩ gì, cứ thế đối diện với sóng, với gió, với nước mà giống như đã đủ đầy. Thỉnh thoảng Thiên Bình ngước nhìn trời, cứ nhìn, nhưng Thiên Bình không nghĩ điều gì. Thiên Bình nhìn, rồi lại quên đi.

Thiên Bình hay lang thang một mình trên phố, phố đông người. Thỉnh thoảng, Thiên Bình lười nhác ngồi lại bên vỉa hè, tìm một điểm hư không mà cứ thế nhìn xoáy sâu vào đó. Trống rỗng, tai vẫn nghe, mắt vẫn nhìn, chỉ có điều, tất cả, Thiên Bình cứ để tự nó trôi đi.

Thiên Bình không muốn lưu giữ lại điều gì trong đầu, thật phiền phức, thật chật chội. Tại sao con người ta lại cứ phải nhớ từng thứ một tỉ mẩn như thế, không thấy vô nghĩa sao, quả thực không hề thấy mệt mỏi sao? Những con người xa lạ này, những khung cảnh tẻ nhạt này, những âm thanh lặp đi lặp lại này, tại sao lại phải nhớ, phải khắc ghi, tại sao cứ phải nhồi nhét vào kí ức vốn dĩ đã chật hẹp. Thiên Bình không hiểu, Thiên Bình cũng không nghĩ mình sẽ hiểu

Thiên Bình cô độc, Thiên Bình luôn đi một mình. Chẳng ai cần Thiên Bình, Thiên Bình càng chẳng cần ai. Một mình Thiên Bình một Thế giới, khác xa với Thế giới bình thường ngoài kia. Không biết giãi bày cùng ai, không biết bắt đầu từ đâu, cuộc sống này, nỗi lòng của một con người, liệu có thể dễ dàng bày ra lòng bàn tay cho người khác vậy sao? Họ thấu được mấy phần?

cropped-avt3.jpg

Thiên Bình nghĩ thế. Thiên Bình cứ đi, ngang qua hết con đường này đến con phố khác, Thiên Bình đi rất chậm, từng bước, từng bước một, chậm cũng như nhịp suy nghĩ. Vốn, Thiên Bình cho rằng cứ gấp gáp vội vàng là cách hành xử của những kẻ thực dụng. Chẳng có ai phán xét được điều đó,Thiên Bình đúng hay sai, chỉ cần Thiên Bình nghĩ mình đúng, vậy là đủ.

Thiên Bình từng yêu, ừ đúng vậy, mới ngay đây mà cảm giác như đã xa xôi ngàn dặm. Thiên Bình chưa bắt chuyện với cậu ấy bao giờ, chẳng cười, chẳng nói, chẳng có những buổi hò hẹn hay những cái nắm ta như người ta vẫn thường. Thiên Bình chỉ đứng đó, nhìn ngắm cậu ấy, rồi lại bước đi. Ngày hôm sau Thiên Bình đến, mọi thứ vẫn chỉ biết diễn ra như thế. Người Thiên Bình yêu tinh khiết trong ngần như tia nắng sớm, là giấc mơ đầu tiên, là giấc mơ cuối cùng, nhẹ nhàng phủ đầy lên cuộc sống mà đau đáu phần đời còn lại. Thiên Bình nhớ cậu ấy, một kẻ cố chấp không muốn quên, một người có cố gắng cũng không thể nào nhớ, 2 người đi chéo qua nhau, cắt đời nhau thành 2 phần sắc lẹm. Con người ta vốn gặp được nhau đã là điều kỳ diệu, vậy mà Thiên Bình hờ hững chậm nhìn tình yêu nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi.

Phố không mùa, không màu, trong mắt Thiên Bình duy chỉ có 2 màu đen trắng, chẳng có màu buồn, chẳng có màu vui, chẳng phân biệt, chẳng xa cách. Cứ bình lặng như vậy, chẳng phải sẽ vui hơn sao?

hope

Vui?Thiên Bình có vui không? Thiên Bình không trả lời được. Nếu cười có nghĩa là vui thì hẳn là Thiên Bình đang rất buồn. Nhưng Thiên Bình không muốn cười. Thiên Bình không thấy có gì đáng để cười. Thiên Bình cũng không muốn thay đổi. Hoặc giả như chẳng có gì thôi thúc để Thiên Bình thay đổi.